Tôi đang ngồi làm việc trước máy vi tính thì thấy buồn buồn dưới chân. Chú chó nhỏ của tôi đang đứng ở đó.
Thật chẳng còn lúc nào thiếu thích hợp hơn. Bây giờ tôi đang có quá nhiều việc phải làm.
Nhưng khi tôi nhìn xuống và đôi mắt chú chó lấp lánh, đầu nghiêng nghiêng, thì tôi biết mình không thể từ chối nó được.
Nhưng khi tôi nhìn xuống và đôi mắt chú chó lấp lánh, đầu nghiêng nghiêng, thì tôi biết mình không thể từ chối nó được.
Lúc nhận nuôi ba chú chó, tôi đã hứa với chúng (dù chúng có thể không hiểu), rằng bất kỳ khi nào chúng muốn chơi đùa, hoặc muốn xoa đầu xoa tai vài cái, hay chỉ đơn giản là muốn tôi liếc mắt nhìn, thì tôi đều sẽ làm. Chúng quả thực là những chú chó vô cùng khôn ngoan, giống con người hơn mức tôi có thể tưởng tượng được.
Ricky, chú chó lớn nhất, có khả năng đặc biệt để biết ngay khi nào tôi cần có ai đó bên cạnh. Khi tôi mệt mỏi nhất, nó sẽ tới nằm hoặc ngồi bên cạnh, không kêu ca gì, và nếu tôi không chú ý đến nó cũng không sao. Nó chính là điều tôi cần – vào đúng lúc nhất.
Phil, chú chó út, rất nghịch ngợm, thường bỗng dưng lao vào phòng, kêu to tướng lên để được tôi chú ý. Mỗi lúc như thế, bao giờ nó cũng mang theo sẵn một món đồ chơi, đuôi vẫy rối rít như muốn bảo: “Cùng chơi nào!”.Giống như lời hứa của mình, tôi thường sẽ ngồi xuống sàn, cầm lấy món đồ chơi, quăng đi vài lần để nó đi nhặt, cho đến khi nó mệt và nằm lăn ra nghỉ.
Tất nhiên, tôi không thể nói rằng lần nào tôi cũng chơi với ba chú chó của mình khi chúng muốn. Nhưng lúc này thì tôi tạm ngừng làm việc và ôm Lucy – chú chó “ở giữa”. Nó tỏ vẻ biết ơn một cách dịu dàng, dụi đầu vào cổ tôi.
Làm sao mà tôi có thể từ chối những cử chỉ như thế chứ?
Thế mà tôi đã từng từ chối. Không phải ba chú chó của mình, mà là những người xung quanh mình. Những người rất thân thiết với tôi.
Làm sao mà tôi có thể từ chối những cử chỉ như thế chứ?
Thế mà tôi đã từng từ chối. Không phải ba chú chó của mình, mà là những người xung quanh mình. Những người rất thân thiết với tôi.
Nhiều năm trước, khi em tôi còn bé, nó thường chập chững đi quanh nhà, thỉnh thoảng giật gấu áo tôi đòi chơi cùng. Nếu tôi đang “quá bận”, tôi sẽ bảo nó: “Để lát nữa, anh đang bận”. Thường thì lần nào tôi cũng bận.
Khi mẹ muốn tôi cùng đi mua một món quà cho họ hàng, tất nhiên, tôi cũng “bận”. Tôi còn phải học, còn phải làm việc.
Khi mẹ muốn tôi cùng đi mua một món quà cho họ hàng, tất nhiên, tôi cũng “bận”. Tôi còn phải học, còn phải làm việc.
Người bạn thân nhất của tôi, đã hơn một lần cậu ấy gọi điện và có vẻ có một câu chuyện rất dài muốn nói, nhưng tôi “thực sự đang có việc phải hoàn thành ngay”. Mà tôi không nói dối.
Bây giờ, khi sống riêng một mình, tôi vẫn nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi của mẹ mỗi ngày. Có lẽ vì mẹ là mẹ tôi.
Bây giờ, khi sống riêng một mình, tôi vẫn nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi của mẹ mỗi ngày. Có lẽ vì mẹ là mẹ tôi.
Nhưng tôi không nghe gì từ người bạn thân của tôi nữa. Cậu ấy không gọi điện, cũng không nhắn tin.Và còn nhiều người khác mà tôi “rất ít liên lạc” nữa.
Tôi gọi điện cho họ cũng được. Một cái tin nhắn cũng là cách để nói “Tôi đang nghĩ đến bạn”. Nhưng tôi sẵn sàng đánh đổi bất kỳ thứ gì để có thể gặp họ thường xuyên hơn. Như em trai tôi, tôi chỉ muốn đi ngược thời gian, quay lại những lúc nó cứ kéo gấu áo tôi để đòi chơi. Tôi sẽ dừng việc đang làm mà không do dự gì. Tôi sẽ chơi với nó.
Có thể, em trai tôi không mấy khi liên lạc với tôi vì tôi không dành đủ thời gian cho nó. Có thể, bạn tôi không gọi điện nữa vì tôi không dành đủ sự chú ý cho cậu ấy và cũng chẳng lắng nghe khi cậu ấy muốn nói. Đặc biệt là những khi họ cần tôi nhất.
Thật buồn cười, khi mà bây giờ tôi tự hứa với những chú chó của mình vì những bài học mà tôi học được trong cách đối xử với con người. Vì tôi biết rằng mấy chú chó không sống mãi. Khả năng lớn là chúng sẽ “ra đi” trước tôi.
Nhưng tôi cũng không sống mãi. Những người thân của tôi cũng không sống mãi. Đó là sự thật.
Nghe có vẻ bi quan, nhưng điều tôi muốn nói ở đây là không một ai, không một sinh vật sống nào có thể sống mãi mãi cả.
Lần sau, khi chú cún của bạn tới ngồi dưới chân bạn, hãy dừng lại vài phút để chơi với nó, hoặc xoa đầu nó.
Và quan trọng hơn, khi mẹ bạn gọi, em bạn nhắn tin, hay một người bạn đang cần đến bạn, hãy dành thời gian cho họ. Thậm chí, bạn hãy gọi, hãy nhắn tin, hãy gặp họ.Bởi vì, “không ai sống mãi mãi”.
Đặng Mỹ Dung(dịch)
1 Post a Comment:
Chào buổi sáng! ^^
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã chia sẻ ý kiến!
Chúc bạn có một ngày thật vui vẻ.