Mình buồn quá, giờ đầu
đau như búa bổ… mình cần tìm một công việc thui sao khó khăn vậy chứ. Lại lang
thang nơi xứ người ít nhất nữa tháng đến một tháng. Mình không biết những quyết
định của mình có đúng ko nữa , chặng hành trình từ thanh hóa ra hà nội, rồi từ
hà nội đi bắc ninh. Đi xe máy
Tại sao phải kiếm công
việc xa vậy chứ? Mình không muốn ở nhà thêm chút nào nữa, những lời ra tiếng
vào, những lời bàn tán và áp lực công việc nó khiến mình mệt mỏi quá. Không biết
đi vậy liệu có phải là giải pháp tốt nhất không? cuộc hành trình mới trên những
con đường xa lạ , đầy chông gai, cạm bẫy. ở nhà ư suốt ngay quẩn xó nhà chả đi
đâu , thỉnh thoảng bác lại gọi đi phụ hồ và làm tất cả những gì mình có thể.
Giờ cũng vào mùa gặt
rùi mấy hôm nữa thôi là bắt đầu vụ gặt nhưng có mỗi bố mẹ làm thui, anh chị làm
việc nhà nước không biết có đỡ đàn được ít nào không,?may các dì sang giúp đỡ nhưng
với khối lượng công việc như vậy không biết rằng bố mẹ có cáng đáng nỗi không.
mỗi mùa xuân bố mẹ lại già thêm một tuổi, sức khỏe ngày một yếu đi. Mình nam
nhi sức dài vai rộng lại không ở nhà làm sum vơi cho bố mẹ bớt mệt nhọc. Những
chuyến đi pv xin việc lại tốn của bố mẹ
không biết bao nhiêu nữa,… được thì không sao nhưng mỗi lúc mình nhận kết quả bị
đánh trượt, mình lại buồn vì kiến thức của mình rỗng , trình độ tiếng anh kém…
kỹ sư đấy. Nhìn bạn bè họ ra trường cùng với mình tìm kiếm được những công việc
phù hợp mình thấy vui cho các bạn nhưng buồn với chính mình . Mình không ngại
khó , ngại khổ cứ đi tìm kiếm những công
việc , nhưng cứ đọc đến dòng chỉ tuyển những người có kinh nghiệm, tuổi đời
trên 25. Và phải nói lưu loát một ngoại ngữ,
vững kiến thức chuyên môn… nếu mình cứ dậm chân tại chỗ thì lấy đâu ra
kinh nghiệm chứ… nhưng cứ đi làm những công việc khác mình lại cảm thấy có lỗi
với bố mẹ lo cho mình như vậy nhưng khi
ra trường không kiếm nỗi một công việc ra hồn. mỗi công ty gọi đi phỏng vấn cứ như
đã lập tình sẵn mình lại lên mạng tìm kiếm những kinh nghiệm của những người đi
trước có những dòng chia sẻ rất thật , cũng có những bạn cũng giống mình đang
tìm kiếm một công việc như vậy và những câu hỏi những câu trả lời… đôi khi làm
mình thấy buồn . Buồn cho thực trạng công việc hiện nay, tại sao các bạn lại có
thể phát biểu những câu :’ Trong chán ,
ngoài thèm”…. Các bạn đã nỗ lực rất nhiều để có được công việc như vậy , rùi lại
suốt ngày kêu chán. Trong khi có những bạn cứ đi và đi mãi tìm kiếm cho mình một
công việc : thứ nhất giải tỏa tâm lý thất nghiệp thời khủng hoảng, cho bố mẹ bớt
lo lắng và có thêm thu nhập để trả nợ những khoản vay sinh viên học lên đến mấy
chục triệu đồng…. thử hỏi nếu như cứ quanh năm cứ làm việc đồng áng, chân lấm
tay bùn đến khi nào mình mới trả được hết số nợ này đây rùi còn nhiều thứ phải
lo nghĩ nữa: gia đình, nhà cửa …. Cứ theo như quy luật phải lao vào vòng xoáy của
cuộc đời, mình phải chấp nhận đương đầu với nó. 5 năm học bố mẹ đã cho mình học mong muốn sẽ đỡ khổ hơn,
mình không thể phụ công bố mẹ được. Không có người họ hang làm chức to, hoặc
không làm đúng ngành mình học… nhưng mình còn có những người bạn… .mình không
thể thay đổi thực trạng của xã hội nhưng mình có thể thay đổi chính mình để có
thể thích nghi với cuộc sống này… Đi là sẽ đến.
Con xin lỗi vì lần này
con quyết định đi , không phải vì con ngại khó ngại khổ , ngại công việc đồng
áng. Nhưng con phải đi, đi bằng chính đôi chân của mình. Nhìn những người gặp
hoàn cảnh bất hạnh, tàn tật,mô côi… con thấy mình hạnh phúc hơn họ rất nhiều. Bác
Hồ đã nói rồi :
Bàn
Tay ta làm nên tất cả
Có
sức người sỏi đá cũng thành cơm.
Con tin là sẽ tìm được việc làm. Sẽ hoàn thiện những
gì mình hổng còn thiếu , còn yếu. bây giờ phải tiến lên …không thể thụt lùi được…
Cố lên!
0 Post a Comment:
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã chia sẻ ý kiến!
Chúc bạn có một ngày thật vui vẻ.