"Hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước đi đầu tiên"

せんりのみちもいっぽから

DANH NGÔN

Hành trình vạn dặm bắt đầu từ một bước chân - Lão Tử

Aug 15, 2021

Mắc kẹt giữa lũ quét,sạt lở vùng rừng núi ở Nagano!

Câu chuyện có thật từ FB bạn Nguyễn Hữu Hoàng 



*Thứ 7 ngày 14.(15.8.2021) Kỷ niệm không thể nào quên. 
Mắc kẹt giữa lũ quét,sạt lở vùng rừng núi ở Nagano! 🥲
     Xuất phát từ Tochigi đến aichi giữa những cơn mưa rào tầm tã. Trên cao tốc, mưa lớn nên tầm nhìn hạn chế, mình tự chủ động  giữ khoảng cách với những xe phía trước. Đi được hơn 100km đầu tiên, tắc đường do phía trước có tai nạn, 1 chiếc xe màu đỏ nát bét dính vào rào chắn, phía trước là 1 chiếc xe đen lớn lật giữa đường nhìn tan hoang. Đi lách qua, thấy sợ hơn nên càng chủ động đi chậm lại, và giữ khoảng cách an toàn hơn. 
     Mọi chuyện đều suôn sẻ cho đến khi đến địa phận Thành phố Matsumoto Tỉnh Nagano. Mưa lớn khiến đường cao tốc bị phong toả, mọi phương tiện đều được yêu cầu rời đường cao tốc. Đúng lúc này, xe mình báo lỗi máy, xe đi giật và không thể tăng ga. Sau khi xuống khỏi đường cao tốc, mình liên hệ tất cả các hãng xe Honda gần nhất nhưng đều báo nghỉ lễ đến hết ngày 17(😰). Lúc này thấy hoan mang thật sự, đi vào 2 tiệm sửa xe gần đó, phát hiện ra lỗi do bugi và điện nhưng họ không thể sửa vì ko có sẵn đồ thay. (😱) “Thôi còn cái nịt”. Xe chỉ có thể di chuyển với tốc độ 25, 30km/h trong khi quãng đường còn lại còn 190km. Không còn cách nào khác gd mình tiếp tục lên đường, lúc đó trời đã sẩm tối và mưa vẫn tầm tã. 
     Hơn 7h tối, xe vẫn cố lê lết trên quãng đường núi vừa bật đèn cảnh báo, thi thoảng lại phải tấp vào lề cho những xe sau vượt qua. Con bé vẫn đang ngủ trong lòng của mẹ say sưa, ngoài trời đã tối om như cuộc đời Chị Dậu. Giữa những eo núi, không có bóng dáng ngôi nhà nào hết, mình vẫn cố cho xe đi gọn, vẫn chớp đèn cảnh báo, mong sao qua được vùng núi này thật nhanh. 
     Hơn 8h tối, còn 120km. Đường rừng không còn vắng vẻ nữa. Thay vào đó là những tiếng còi hú của xe cảnh sát và xe cứu hộ. Các nhánh đường bắt đầu bị phong toả. Một anh cảnh sát trẻ dừng lại nói: -Đường phía trước có sạt lở, xin vui lòng quay lại. 
“Thôi toang” - Tôi muốn về Nagoya, tôi phải làm như thế nào? Mình hỏi.
- không thể đâu, đường đang phong toả hết rồi. 😱😱😱 văng vẳng bên tai mình là tiếng lão Hạc “cậu vàng đi rồi ông giáo ạ”. 
     Khoảng 9h tối, mình đến được 1 ngôi làng giữa thung lũng. Tại đây cảnh sát cũng đã phong toả hết các con đường, các cây cầu cũng bị cấm đi qua. Em bé tỉnh ngủ và khóc, cả nhà cũng đã đói và mệt, chiếc xe cũng gồng hết sức vì qua bao con dốc. May thay, cách đó ko xa là 1 cửa hàng tiện lợi, mình quyết định dừng lại tại đây. Đói nhưng lòng nặng trĩu ko nuốt nổi vì thương con bé. Càng về đêm mưa càng rơi như trút nước. Cả gia đình nhỏ nằm trên chiếc xe. Bé yêu an ủi bố: “không sao đâu mà, bố ơ cố nhên” 🥰. Nửa đêm em bé buồn ngủ nhưng ko ngủ được vì không gian quá bí. Thương con mà chỉ biết vỗ về con. Cạnh tiếng à ơi của vợ là tiếng còi hú không nghỉ của những chiếc xe cảnh sát, cứu hộ chạy xuyên màn đêm. 
      5h30 sáng, chợp mắt được 1 chút thì điện thoại rung lên. Cảnh báo lũ quét và yêu cầu sơ tán lên khỏi vùng cao hơn ngay lập tức. Địa điểm sơ tán cũng được hướng dẫn cụ thể. Từ trong cửa hàng tiện lợi, cửa hàng trưởng cũng chạy ra thông báo khu vực này không thể đỗ xe được nữa, hãy đến khu vực cao hơn. Quán sẽ đóng cửa và tạm dừng hoạt động sau 10p nữa. Mình mua vội 1 ít cơm nắm, vài gói đồ khô và nước rồi di chuyển luôn về nơi sơ tán, tốc độ của xe khiến mình chỉ muốn vác xe lên vai mà chạy. 
       6h sáng, tại điểm sơ tán, gia đình mình bị từ chối vào bên trong nhà vì không phải là dân địa phương trong khi tình hình dịch phức tạp. Cả gia đình lại quay lại xe và gọi cứu hộ xe đến đón. Nhìn từ trên cao, sông nước cuộn chảy, từng cơn sóng đánh như muốn nuốt trọn cả cây cầu. Mưa vẫn không ngớt, trút từng cơn một. 
      Kéo dài đến trưa, cuối cùng mưa cũng ngớt. Cả nhà đến ga tàu gần đó để nghỉ ngơi và chờ đợi xe đến đón. May sao em bé vẫn tươi tỉnh, chơi đùa. Xe cứu hộ đến, đường đã giảm phong toả. Cả nhà về nagoya sau hơn 24 tiếng vật vã. 
       Chưa bao giờ thấy sợ như thế! Giữa những cánh rừng, những con sông cuộn bên dưới, những trận mưa xối xả và cả màn đêm của 1 gia đình nhỏ. Giờ nằm nghĩ lại cũng đủ xót xa.
      Nhân đây, cảm ơn anh em bạn bè trong lúc ấy liên tục liên lạc, tìm hướng giải quyết và giúp đỡ. Thật sự cảm giác qua 1 kiếp nạn. Cám ơn 🥰

0 Post a Comment:

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã chia sẻ ý kiến!
Chúc bạn có một ngày thật vui vẻ.

Kết nối bạn bè

Wikipedia

Search results

Video Nổi bật

Cảm ơn các bạn đã ghé thăm

 
Please Enable Javascript!Enable JavaScript