"Hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước đi đầu tiên"

せんりのみちもいっぽから

Jul 27, 2011

Vì tôi may mắn không nhiễm chất độc DIOXIN


23 tuổi, lần đầu tận mắt nhìn thấy, lại gần và chạm vào một con người mang nỗi đau da  cam. Tôi không dám khóc. Chỉ rùng mình hồi lâu rồi cứ thế ngồi đó nhìn thật gần, và chạm vào cậu bé.
Tôi thấy mình may mắn quá.
Nghĩ đến bản thân mình, tôi thấy mình may mắn, vì trên cơ thể mình không hề có chút di chứng da cam. Tôi đã sống rất mạnh khỏe suốt 23 năm qua, tôi không chết yểu vì chất độc da cam; không bị máu trắng, không bị viêm cơ tim, ung thư, cũng không bị câm, điếc, mù lòa vì chất độc da cam. Chân tay tôi khỏe khoắn. Tôi không phải nằm liệt giường như em nhỏ nào đó khi sinh ra chân tay  đã không có chức năng vận động, bị co quắp, hay chỉ biết vận động vô thức. Đầu óc tôi tỉnh táo. Tôi có thể đến trường với bao bạn bè cùng trang lứa, được học đọc học viết, rồi được đi đến biết bao miền của Tổ quốc, chứ không giống em nhỏ nào đó chỉ có thể lầm lũi trong một vài khoảng không gian nhỏ bé. Tôi có thể nói chuyện, cười đùa cùng bạn bè chứ không giống như em nhỏ nào đó chỉ có thể giao tiếp với cuộc sống bằng vài tiếng ú ớ hay tiếng cười trong vô thức.
Tôi ngồi nhìn thật gần và lặng lẽ chạm vào cậu bé.
Nghĩ đến bố mẹ, tôi càng thấy mình may mắn hơn. Vì tôi được sinh ra trong một gia đình không phải nếm trải nỗi đau da cam. Để rồi mọi hiểu biết về nỗi đau ấy đều là thông qua điều tôi được kể cho nghe. Đó là một ngày tôi được nghe kể về những người cha, người mẹ là nạn nhân của 80 triệu lít chất độc hóa học thời chiến, ngày ngày phải đau đáu nỗi lo di truyền di chứng chiến tranh cho con, cho cháu giữa thời đất nước hòa bình. Lại có một ngày khác tôi đọc được câu chuyện về người mẹ nuốt cay đắng lặng nhìn tuổi xuân qua đi, đơn độc tần tảo sớm khuya dành dụm tiền trang trải viện phí cho đứa con nhiễm chất độc da cam. Rồi một ngày khác nữa tôi biết được có người mẹ triền miên chìm trong nỗi đau chết lặng khi phải đưa tiễn 3 đứa con ngay trong ngày đầu tiên chúng ra đời, và rồi lại đau đớn vật lộn với cuộc sống để chăm sóc cho  những đứa con đầy dị tật khác, đứa thiếu răng, thiếu tóc, đứa không móng tay, không móng chân, đứa ngu ngơ đến đắng lòng…Và rồi có cả một ngày như hôm nay, khi tôi đến gặp các em tại một trại trẻ mồ côi.
Nỗi đau của những người mẹ.
Quả thật là mình may mắn! Chợt thấy việc hôm nay mình đang làm có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Ngày hôm nay là ngày tôi đang đi thăm làng trẻ mồ côi, cũng là ngày tôi đi vận động người dân nhắn tin ủng hộ nạn nhân chất da cam Việt Nam. Liền rút điện thoại ra, soạn tin DA CAM gửi 1409. Đây là cái tin thứ 3 tôi gửi đi, chưa thấm tháp vào đâu so với các bạn tôi, nhưng tôi cũng thấy mình đang làm một việc đúng đắn. Chia sẻ một chút may mắn, chuyển đổi một chút niềm vui vật chất (18.000 VNĐ= 1 cốc mía đá+1 cốc chè+ 1 gói bim bim) thành một niềm vui tinh thần (niềm vui cùng cộng đồng xoa dịu nỗi đau da cam). Hẳn là đâu đó, có nhiều bạn cũng sẽ có suy nghĩ như tôi đây, vì các bạn cũng rất may mắn như tôi. Hãy cùng nhau hành động vì nạn nhân chất độc da cam. Cùng soạn tin nhắn DA CAM gửi 1409 đi bạn ơi!.
Hãy chung tay cùng chia sẻ nỗi đau da cam
Bài và ảnh: Ban truyền thông HTX x

3 Post a Comment:

Blog bí ẩn said...

Liên kết ko bạn ơi

Blog bí ẩn : http://hangvanbian.blogspot.com/



đã thêm liên kết bạn ,chúc phát triển!

Trinh nguyen khac said...

ok.hj

asahi Administrator said...

tớ thêm bạn rồi đó.chung tay vì cộng đồng blog việt nha bạn.hj

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã chia sẻ ý kiến!
Chúc bạn có một ngày thật vui vẻ.

Kết nối bạn bè

Wikipedia

Search results

Video Nổi bật

Cảm ơn các bạn đã ghé thăm

 
Please Enable Javascript!Enable JavaScript