"Hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước đi đầu tiên"

せんりのみちもいっぽから

Apr 6, 2020

Quê Hương trong hồi ức

Quê mình thuộc vùng trung du của miền trung Việt Nam. Nơi có phong cảnh hữu tình làm say đắm lòng người.
Mình nhớ ngày nhỏ, năm nào đến mùa hè, mình cũng đều được mẹ sắm cho cái rổ nan bé bé để đi gỡ rau má. Rau má ngày đó sao mà nhiều thế. Rau mọc khắp bờ mương, bờ sông, bờ ruộng. Không biết có phải quê mình nhiều rau má quá không mà cứ nhắc đến từ rau má là người ta nghĩ ngay đến xứ Thanh quê mình. Thứ rau ăn vào có vị đăng đắng nhưng lại giải nhiệt mùa hè rất tốt. Giờ ở Hà Nội hay vào Sài Gòn, mình thấy mọi người cũng thi nhau trồng rau má.
Ngày đó mình còn thích đến mùa lúa trổ đòng đòng. Mình cùng lũ bạn rủ nhau ra đồng cắt cỏ. Khi rành cỏ đã đầy, tụi mình bắt đầu tìm đến ruộng lúa nếp. Chúng mình thi nhau tước đòng đòng. Đòng đòng nếp mập mạp, ăn vừa ngon ngọt lại vừa thơm. Có nhiều hôm đang mải mê ăn thì bị một roi vút cái vào mông đau điếng người. Thì ra là bác bảo nông vừa đến từ lúc nào, hii... Giữa cánh đồng là con Mương Thú dẫn nước tưới tiêu. Con mương đó cung cấp lượng thức ăn kha khá cho làng mình: tôm, cua, ốc, hến... Có lần mình cùng cô bạn thân hăng say bắt hến đến nỗi mấy con đĩa đu bám hút máu no tròn từ lúc nào. Đến khi lên bờ nó mới rơi ra đến cộc một cái, giờ nhớ lại vẫn thấy ghê. Đứng cạnh con Mương Thú là cây đa đôi. Cây đa đứng đó sừng sững một mình chẳng sợ nắng, chẳng sợ mưa. Cây che chở cho dân mình những ngày hè nắng gắt hay những con mưa bớt chợt.
Chớm hè, sim, mua thi nhau mọc trên núi. Tụi mình đi học toàn đi tắt qua núi đến trường. Nhiều khi mãi hái sim, mua mà bị trễ giờ học. Hết hái sim, mua, tụi mình còn rủ nhau ra núi con voi hái phong lan. Vách núi dựng đứng mình chẳng dám trèo. Thế mà lũ bạn mình trèo giỏi thật. Sở dĩ núi có tên là núi voi vì nhìn xa giônvs hệt con voi đang quỳ.
Mà ngày đó quê mình xây nhà toàn vật liệu tự làm, tự kiếm: gạch tự đóng, đá lấy từ núi... Mình cũng được bố cho đi theo lấy đá nhồi về làm nhà. Bé bé thế mà đi bộ theo bố cả 5-7km đẩy xe thồ đá về. Núi mình còn được quê mình gọi là núi Ba Mẹ Con. Vì từ làng mình nhìn vào sẽ thấy có hình ba mẹ con, người mẹ thì quay mặt hướng ra biển. Sau này lớn lên chút mình mới biết đó là núi Hòn Vọng Phu.
Tất cả những hình ảnh đó làm cho quang cảnh quê mình trở nên thật bình dị và thân thương biết bao. Mặc dù xa quê ngót nghét 20 năm nhưng hình ảnh quê hương vẫn in đậm trong tâm trí mình.


0 Post a Comment:

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã chia sẻ ý kiến!
Chúc bạn có một ngày thật vui vẻ.

Kết nối bạn bè

Wikipedia

Search results

Video Nổi bật

Cảm ơn các bạn đã ghé thăm

 
Please Enable Javascript!Enable JavaScript