Tự sự của bạn Nguyễn Hương Liên Htxer 2010
Rất rất nhiều năm trước, 1 ý nghĩ đã luôn thường trực & xâm chiếm mình, thậm chí mình làm mọi việc như thể điều đó là sự thật, rằng: mình KO MUỐN LỚN LÊN, KO MUỐN LÀ NGƯỜI LỚN, mình MÃI LÀ TRẺ CON! Có những lần tự vấn, tự truy cứu và kết tội rằng: phải chăng mình đang từ chối trách nhiệm? (trách nhiệm tự chăm lo cho cuộc sống của mình chẳng hạn)
Và, lúc này đây, cũng cách đây được hơn 1 năm rồi, thì mình ghi nhận, mình đang lớn lên, thật! =))) Và R Ấ T V U I, chỉ có thể là lớn lên, mình mới nhận ra được những điều kì diệu ấy, (QUYẾN RŨ lắm!) và mình TỰ DO dần trong tâm tưởng.
Để kể cho nghe,
1- Mình phát hiện ra shadow-self (bóng tối/ góc khuất) của mình! Hồi chưa biết gọi tên chúng, một thời gian kha khá, mình u mê: quái, sao mình lại NHỎ NHEN, GANH GHÉT, ĐỐ KỊ thế (dù quãng ấy, mình đang thấy - ây, mình XINH thật ý). Cảm ơn cái người đã làm bật ra những shadow-self này trong mình, những thứ mình ko nghĩ rằng mình có thể sở hữu, và chúng lại là một phần của mình, chứ ko phải rằng mình thấy mình trở nên 1 con người khác như cách đây 5 năm đã nghĩ từ sau 1 biến cố nữa!
Và, những phản ứng của mình - hợp lý hóa nó, từ chối nó hay phóng chiếu nó tới người khác, vẻ như đều đã có cả, chỉ để phủ nhận cái bóng này, thay vì thừa nhận chúng. Nghiêm trọng hơn cho những sự che dấu và dồn nén tiếp tục, với mình là, ở lần kế tiếp tương tự, chúng được kích hoạt nhanh hơn, và bủa vây mình điên cuồng hơn =))) Thật may vì vài lúc ấy, mình đã tự nhắc nhở mình "trở về". Giờ nhìn lại, thấy phát hiện trong năm qua của mình KÌ TÍCH quá ^^
Đây là bài đọc đã khai mở mình: https://ybox.vn/gia-vi/tam-ly-nam-lay-bong-toi-noi-sau-tham-trong-tam-hon-5ff88f131bec4174f0785873
2. Mình phát hiện ra cái chăn ở nhà R Ấ T Ấ M và cơ thể mình THẦN KÌ lắm luôn. Đấy là dạo tròn 4 tuần ko thể chống chân đi được, 1 bên chân bị teo lại vì cố định bột, và thế nên chỉ 1 cử động co duỗi nhỏ nhất của ngón chân cũng khiến mình hớn hở, xốn xang lắm ♡♡ Thử ngắm cách các gân, cơ tay, chân mình co duỗi, múa may và nâng đỡ được cơ thể mà xem ^^ Rồi cái lúc bị sốt, giữa đêm, tự mình đắp khăn hạ nhiệt, thấy cơ thể mình biết tự cân bằng lại, giỏi quá! Cái lúc bị cảm, rét run, bằng cách nào cũng ko ấm lên thì cũng là lúc phát hiện ra cái đầu bị lạnh, và những lần ngủ sau đó bằng mọi cách quây kín cái đầu! Bị cúm, bị đờm thì ý thức về cái bầu không khí, bụi khuẩn độc hại bị hít vào cơ thể. Và khi bị rét, khi phải co ro, thì thấy yêu hơn cái căn gác và chăn ấm, chỉ cần khép bớt cửa, chùm kín đầu, là ấm áp, an toàn rồi - còn căn gác thì vẫn là nó thôi, vẫn nóng vào mùa hè và lạnh vào mùa đông. Và thế là, khi lớn, mấy thứ niềm tin cũ kĩ bị đảo lộn hết thảy. Vui thật!
3. Mình được hồi đáp mỗi khi phát nguyện hoặc là mắc mớ và đặt câu hỏi.
Như là: hồi đầu năm mình cứ tự hỏi TÌNH YÊU rốt cuộc là gì, và một cách tình cờ của những ngày sau đó, khi đầu óc còn đang quanh quẩn rối rắm với những nghĩ suy về chuyện "mình có thể làm gì" thì mình đã được sống giữa nơi chốn chữ yêu được gọi tên (mãi sau khi ngẫm nghĩ ra, mình mới cảm được & nay hễ cái gì thấy được "chạm", thấy đẹp xinh, là thấy yêu). Và mình phát hiện ra TÌNH YÊU kì thực vẫn tồn tại thôi, cho dù mối quan hệ giữa 2 người không làm nên tình yêu ấy. Thật! Và hay, người từng yêu thương mình giờ yêu thương một người khác, thì tình yêu cũng vẫn tồn tại thôi, vẫn ở trong mình.
Như là, khi mình nghĩ, phải chăng có ai đó có thể chở mình bằng xe máy từ Hội An về Đà Nẵng, và, dù không nói ra, ước nguyện lần ấy của mình đã thành thật, ngay sau đó. Thật kì tích!
Như là, một khi khác, mình ngẫm về sự phụ thuộc, và quyển sách có tựa đề "Giải phẫu sự phụ thuộc" của Takeo Doi với lời dẫn dụ "Phải chăng con người mãi ấu thơ?" ở trong tầm mắt mình.
Khi mình nghĩ tới chuyện có 1 cây đàn, và chiếc đàn được mời gọi đang hiện diện ở nhà mình. Khi mấy chiếc tất bắt đầu bị bục, thì một đôi mới xinh xắn được gởi tới mình! Wow! Khi cái ốp điện thoại bị tơi tả và phải giấu diếm đi thì chỉ ngay sau đó mình được tặng 1 chiếc vừa xinh. Khi nghĩ đến chuyện cần những cái quần để mặc (mấy cái hiện dùng lăn lộn ngoài vườn bắt đầu sờn và bạc màu rồi), và mình được tặng quần! Trời ơi, thần linh linh, địa linh linh, mình nhận được nhiều quá sự mến thương này (đến nỗi mình nghĩ, hay để bù đắp cho sự vụn vỡ của con tim chăng?! =)) - dù thế, những món quà đến thật quá đỗi yêu, đúng là cuộc đời đang chiều chuộng mình thật!
Và, vào cái ngày mình trở về, mình nghĩ về những ngày sẽ sống ở hiện tại, chẳng mong cầu gì xa xôi, và đâu đó, đôi lúc, thấy, quái, có gì sai sai không (?!), có gì đó chưa đủ, chưa phải, thì những tháng ngày cuối năm này, mình được chỉ dẫn, "kế hoạch", 3 năm, 5 năm, 10 năm, 1 năm ... và cũng những ngày chuyển giao tới 2021, mình ngẩn ngơ về 2 năm tới, 3 năm tới, 5 năm tới của mình, năm mình 32 tuổi, 35 tuổi. Ồ, mình không có nhiều thời gian nữa!
4. Mình yêu mến chữ duyên,
Bởi duyên mà khi ngồi đợi 1 chuyến bay delay và mình được chuyện với một cô giáo chủ trường mầm non.
Bởi duyên mà khi học làm vườn, mình từng nghĩ về chuyện đi xin phân trâu, và rồi không biết chắc về các bãi cỏ trâu tới ăn có bị phun thuốc ko, ồ, và mình gặp một trang trại nuôi bò - chỉ-để-lấy-phân thật!
Bởi duyên mà có người chị tới và nói với mình về tình yêu không điều kiện, khi yêu không điều kiện thì em được tự do lắm!
Bởi duyên mà có người tới nhắc đi nhắc lại với mình về chuyện giữ sức khỏe, chỉ có mình mới yêu thương mình, chứ không có ai hiểu và yêu thương mình hết đâu.
Bởi duyên mà,
Bởi duyên và mình may mắn gặp được những người cần gặp, dẫn dắt mình tới những bài học của sự chấp nhận, của "thử xem", của sự tin, bao bọc, giãi bày và cả sợ hãi, xấu xí, xấu hổ. Những người đến, để dạy cho mình 1 bài học; khi mình tốt nghiệp cũng là lúc họ sẽ rời đi. Những người gặp, chỉ dẫn mình. Những người đến, dẫn đường mình... Và mình biết, tất cả đó, thật ra là đang giúp mình học cách nhẫn nại với chính mình, khoan dung với chính mình, nhất là khi những shadow-self của mình được dịp hiển lộ!
Một vài mảnh ghép vụn vặt trong năm của mình như thế. Những vui, những buồn, tủi, mong, chờ, xúc động, lo lắng, những dòng bất an, "giật mình", những che chở, nắm tay, những khoảng cách, nước mắt ... đã có cả...
Ừ, và, dù mình đã làm đứt gân 2 ngón chân của mình, và sau đó bị chó cắn, bỏng bô hay cho điện thoại đi bơi... (và hẳn là mình ko phát nguyện những điều ấy) thì mình vẫn nghĩ là mình được ưu ái hết thảy, đã ước gì được nấy! Đời, về cơ bản, là buồn-cười lắm!
5. (Ọ ọ, tưởng hết rồi mà vẫn còn à) Là, rồi, mình phát hiện ra có nhiều thứ hay ho để học, để đọc, để xem quá trời. Và mình đang lập 1 danh sách để dùng dần đây. Tỉ dụ như:
Sách:
- 4 tệp Nhân tố enzyme - chuyện về enzyme kì diệu;
- 4 tệp Cơ thể tự chữa lành - chuyện về cơ thể thần kì;
- và các bộ của Osho đang muốn đọc: Ươm mầm, Trò chuyện với vĩ nhân, Can đảm;
- Mấy cuốn của thiền sư Thích Nhất Hạnh, sư cô Chân Không: Thầy cô giáo hạnh phúc thay đổi thế giới, Begin a New; Không diệt, không sinh, đừng sợ hãi;
- Chủ đề về não bộ, các thử nghiệm về vi sinh, về chuyện thực hành làm vườn, những bài học của tự nhiên...
Khóa học để học:
- Project-base learning từ Phần Lan, mở khóa ngày 1/3/21 https://start.luma.fi/en/online-courses/
- Nature-based Solutions for Disaster and Climate Resilience từ UNEP, khóa đang mở (và chỉ đến 30/11/2021 thôi) một đối thoại sẽ diễn ra vào 12/2/21 https://3yy5p.r.ag.d.sendibm3.com/mk/cl/f/atfaj7MlnvYCiAAUTgiCFVlY4JdXriBE2qSieHao4YWlQZ6WMO0scygCpcJ-s5S3ho2u00wqxQ7nznYR_c58UsaUf8guaj-gMPF2rMU4M5Fd8ikB39EBpuyFqirNi07R450g-8OR6YRQ4AFUDD4jECvN7y1reN5EDjF-dNgWHzU
- Theory U bởi MIT https://www.edx.org/course/ulab-leading-change-in-times-of-disruption
Chao ôi, một biển cả tri thức và mình thật nhỏ bé. Và, giờ lớn rồi, nên ai nói gì cũng ko hẳn là tin ngay, rồi ngay cả có làm đầy thêm bao nhiêu nữa, thì cũng mong được "tự do vượt trên sự hiểu biết" như Krishnamurti đã bảo. Đấy, đời, về cơ bản, là buồn- cười như thế đấy!
0 Post a Comment:
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã chia sẻ ý kiến!
Chúc bạn có một ngày thật vui vẻ.